[Sách] Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi

48

Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi

Giới hạn là gì?

Giới hạn liệu có phải ranh giới an toàn của mỗi người?

Có lẽ không, giới hạn là để phá bỏ

Bởi giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của người khác.

Tôi tin rằng bạn có những ước mơ rất tuyệt vời, tôi cũng tin rằng bạn có thể thực hiện được nó. Nhưng ước mơ mà không hành động thì mãi mãi chỉ nằm trong mộng tưởng, hành trình dài mà không đi thì mãi mãi vẫn chẳng thể chạm đích. Giới hạn đặt ra để bứt phá, chứ không phải điểm tận cùng. Tôi hy vọng mỗi sáng đánh thức bạn dậy không phải là tiếng chuông đồng hồ mà là khát vọng lớn lao trong trái tim bạn.

Mỗi khi bạn cảm thấy những khó khăn hiện tại đã chạm đến giới hạn của mình… Hãy đọc cuốn sách này, nó sẽ giúp bạn biến giới hạn trở thành vạch xuất phát.

Lời giới thiệu

Đừng Đặt Ra Giới Hạn Cho Bản Thân, Tiềm Năng Của Bạn Sẽ Không Thể Bứt Phá

Một lần có dịp theo mẹ ra ngoài, tình cờ đi qua con phố nhỏ tôi từng sống cách đây mười năm, đó là năm đầu tiên tôi đi thực tập và kiếm việc làm. Tôi không nén nổi hào hứng, mười năm rồi mới có dịp quay lại nơi này.

Phố nhỏ vẫn vậy, chỉ khác là đã được trải thêm một lớp bê tông mới, tường nhà cũng sơn lại hết. Tôi từng sống trong một tòa nhà bốn tầng thấp nhất khu phố được chủ nhà sửa thành kiểu nhà ống, bốn nhà dùng chung một phòng vệ sinh, ba nhà dùng chung một phòng bếp. Phòng đầu tiên tôi thuê có diện tích 6m2, tiền thuê 800 tệ một tháng, sau đó tôi đổi sang phòng bên cạnh to hơn, diện tích 15m2, tiền thuê 1000 tệ một tháng. Bà chủ nhà trước đây từng có ý định giới thiệu bạn trai cho tôi, không biết có còn ở chỗ này không? Liệu bà có nhớ tôi không? Mười năm rồi, bà còn nhớ mỗi lần đến thu tiền nhà đều cho tôi yến mạch không nhỉ?

Tiếc thay, căn phòng tôi từng sống khóa chặt cửa. Nhà bếp chung trước cửa nay bám đầy bụi, không thể nấu nướng được nữa. Nhà tắm thoạt trông vẫn còn dùng được nhưng lại bốc mùi đặc trưng của các nhà vệ sinh công cộng. Tôi không nhớ mười năm trước có như vậy không, hoặc có lẽ tôi đã quên mất rồi.

Tôi đứng trước cửa, nhớ lại chuyện mười năm trước. Ngày nào tôi cũng mong được quay lại đây, nhưng giờ tôi tự hỏi tôi đã sống ở đây như thế nào, còn trọ tận hai năm liền. Ngày đó có một anh chàng sống sát cạnh phòng tôi. Cửa phòng cậu ấy lúc nào cũng mở toang. Một hôm bố cậu ấy gọi điện thoại đến, cậu ấy đang ăn cơm nên mở loa ngoài ra nghe. Đúng lúc tôi đang quét dọn phòng nên tình cờ nghe bố cậu ấy hét lên thất thanh trên điện thoại: “Cái gì? Tiền thuê nhà 1000 tệ một tháng? Con sống ở đâu mà đắt thế? Con có biết một tháng bố mẹ chưa tiêu đến 1000 tệ không?”

Đúng thế thật, ở quê tôi, cả hai mẹ con một tháng không tiêu đến 1000 tệ. Nhưng ở

Bắc Kinh, phòng trọ khu vực đó 1000 tệ đã là rẻ nhất rồi. Nơi chúng tôi thuê là khu nhà lụp xụp nhất Bắc Kinh, muốn tìm cái thứ hai như thế cũng khó. Đây là cái giá đầu tiên phải trả để thực hiện giấc mơ của mình, rất thực tế, cũng rất đắt đỏ. Giờ giá nhà còn cao hơn trước nhiều, vẫn đoạn đường đấy, phòng đơn giá 2000 tệ đã là rẻ rồi.

Hồi đó tuổi trẻ phóng khoáng, tôi không hề cảm thấy như vậy là khổ, ngược lại còn rất vui. Bắc Kinh rộng lớn thế này, có một cái tổ nhỏ để ngày ngày yên tâm ngủ một giấc, lại còn có thể tắm rửa, giặt giũ đã là chuyện vui lắm rồi, quan tâm mất chuyện đường nước thường xuyên bị tắc hay nhà bếp chỉ có 2m2 quay người cũng không nổi làm gì.

Mười năm qua nhanh như một cái chớp mắt. Mới ngày nào còn lo lắng không biết tương lai mình sẽ ra sao vậy mà nay đầu đã điểm vài sợi bạc. Mới hôm qua thôi còn chưa nghĩ đến việc kết hôn sinh con, thế mà nay đã có hai bạn nhỏ gọi mình là mẹ.

Tôi bắt đầu quan tâm đến bảo hiểm và trường học, bắt đầu nghĩ xem mình có nên học người khác mua thêm một căn nhà, học cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, học cách nói câu “cảm ơn, tôi rất thích” trước những món đồ mình chẳng thích chút nào.

Khi nhớ về quá khứ, con người ta thường hay nghĩ tới khoảng thời gian thảm hại nhất của mình, có lẽ là để bản thân chưa đủ xuất sắc của hiện tại được an ủi phần nào.

Tôi nhớ năm 2008 khi diễn ra Olympic Bắc Kinh, mẹ có đến thăm tôi. Hai mẹ con tôi người ngủ trên giường, người ngủ dưới đất. Mẹ tôi buồn rầu nói: “Con sống thế này bao giờ mới nên người được?”

Tôi lại không thấy có vấn đề gì. Tính sơ sơ, mỗi tháng tôi đã tiết kiệm được 3000 tệ, một năm tôi để dành được 36000 tệ, chẳng mấy mà có đủ tiền đặt cọc mua nhà.

Nhưng tôi không ngờ tốc độ tăng giá nhà nhanh hơn nhiều tốc độ kiếm tiền của tôi.

Ba năm sau, tôi mua nhà. Đó là số tiền dành dụm của tôi từ tiền lương, tiền làm thêm, tiền bản quyền tác giả sách, tiền bản quyền phim điện ảnh. Hồi đó tiền sách rất rẻ, nhuận bút chẳng được bao nhiêu; đạo diễn điện ảnh thì nghèo, chỉ có thể đưa tôi ít tiền hoặc tặng tôi một đống quà mà thôi. Nhưng tôi cứ tích góp 5 vạn, 5 vạn một, cuối cùng cũng đủ tiền đặt cọc thấp nhất, thấp nhất có thể.

Nhận xét từ độc giả

  • “Thực sự mỗi người có một cảm nhận khác nhau về từng quyển sách, nhưng với riêng tôi quyển này thực sự rất thực tế, rất đáng đọc. Tác giả dẫn chứng những câu chuyện thành từng mục riêng lẻ qua những câu chuyện thực tế, góc nhìn lúc tác giả còn trẻ, góc nhìn lúc tác giả đã qua sương gió, dành cho tất cả mọi người để được chiêm nghiệm. Quyển sách mang đậm tư tưởng cá nhân nhưng rất thực tiễn cực kỳ phù hợp với một bộ phận giới trẻ hiện nay – những con người bị động nhưng luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ. Sách giúp mình nhìn nhận lại con đường cố gắng của bản thân, đôi lúc cảm thấy mình đã nỗ lực hết sức nhưng sự nỗ lực đó vốn chưa đạt tới ngưỡng vạch xuất phát điểm của người khác, cần tiếp tục không ngừng nghỉ. Hãy đọc đi bạn sẽ nhìn thấy chính mình trong đó.” – Hà My
  • “Thế giới đã đổi thay, thế hệ sau đang khiêu chiến với chúng ta bằng những thứ chúng ta chưa bao giờ gặp, chúng ta còn trì trệ đến bao giờ nữa…”
    Đây là 1 cuốn sách hay, câu chữ của tác giả giống như đang “lột trần” lối sống, con người chúng ta vậy…. lười biếng, trì hoãn, thích an nhàn mà vẫn muốn giàu như người ta. Những ví dụ là những câu chuyện về những người giỏi mà tác giả biết, ngoài ra cũng có một vài câu nói chỉ điểm cho ta biết phải làm sao để thay đổi.
    Nhưng ở 1 khía cạnh nào đó, tôi vẫn thấy quyển sách vẫn chưa được “sâu”… vẫn có gì đó chỉ là nói lên đạo lý, mà tôi sợ rằng bạn đọc khi đọc sẽ nghĩ “Ờ, cái này thì biết rồi nhưng phải làm thế nào?” NHƯNG …. dù gì thì sách cũng chỉ là sách! Không nên có suy nghĩ muốn “thành công ngay khi đọc sách”, chúng ta cần HÀNH ĐỘNG thì hơn. Nên! khi đọc bất cứ cuốn sách nào có đạo lý hay, có lời lẽ tạo động lực nhưng bản thân vẫn y nguyên như cũ không có gì thay đổi •^°•.=° thì đừng nói quyển sách không hay, không có gì đặc biệt! TẤT CẢ CHỈ TẠI BẢN THÂN MÌNH THÔI” – Trần Ngọc Huyền

Thông tin Sách:

Tên Sách: Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi

Tác giả: Mèo Maverick

Thể loại: » Sách Kỹ Năng »

Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Thế Giới

Công ty phát hành: Vibooks

Mua Sách:

FAHASA: XEM GIÁ

TIKI.VN: XEM GIÁ


Tải Sách:

Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi: PDF EPUB MOBI 


(CĐPT – khuyến khích các bạn hãy mua sách tại các hiệu sách trên toàn quốc)